Hari
Thần Thú Y Viện
Ahyoung là giám đốc của một bệnh viện thú y đang gặp khó khăn. Thực tế, thẳng thắn và độc thân, nữ bác sĩ thú y 30 tuổi này quyết tâm thành công! Nhưng cô hầu như không đủ tiền để trang trải… cho đến khi một sinh vật thần thoại xuất hiện tại bệnh viện của cô. Với sự giúp đỡ của chú mèo biết nói, trợ lý người sói hiền lành và người bạn rồng vui vẻ, cô quyết tâm chữa trị cho tất cả các sinh vật huyền bí đến gõ cửa. Chuyện đó không khó lắm… đúng không?
Người Bảo Hộ Của Bạo Quân Là Ma Nữ Tàn Độc
Truyện đã được Sang Chảnh Team nhượng lại, Drama King Team sẽ đảm nhận từ Chap 71
Link đọc 70 chap trước: Người Bảo Hộ Của Bạo Quân Là Ma Nữ Tàn Độc
Cre: Khu Vườn Nhỏ Nhà Thỏ
Tôi đã trọng sinh và sở hữu cơ thể của vị ma nữ tàn độc, người mà ai cũng phải khiếp sợ mỗi khi nhắc đến, trong một cuốn tiểu thuyết thể loại lãng mạn kỳ ảo 19+ có chứa đầy những tình tiết đen tối.
Thế nhưng điều đáng lo ngại ở đây là, theo như cốt truyện thì kết cục được định cho vị ma nữ tàn độc đó sẽ là một cái chết không thể nào bi thảm hơn dưới thanh gươm nhuộm đầy máu tươi của tên nam chính bạo quân ấy, chính người mà vị ma nữ ấy đã nuôi dưỡng bao năm qua!
May mắn cho tôi là, phải còn đến tận 200 năm nữa mới đến sự kiện nam chính chào đời. “Nếu đã vậy thì tôi sẽ cứ thong thả rồi từ từ nghĩ ra một kế hoạch để đối phó là được rồi”.
Ấy vậy mà bất ngờ làm sao, chỉ một cái chớp mắt thôi mà thời gian 200 năm đã trôi qua mất rồi. Và giờ đây, trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện tên nam chính bạo quân 7 tuổi với một dáng vẻ đáng thương, người thì run lên cầm cập vì cái thời tiết buốt giá quanh năm của xứ băng giá.
Với ánh mắt rưng rưng, hắn nhìn lên phía tôi rồi nhỏ nhẹ nói. “Ta biết rằng sự xuất hiện đột ngột này của ta đã gây ra khá nhiều phiền toái và đã khiến cho mọi người cảm thấy khó xử. Ta vô cùng xin lỗi. Mọi người có thể gửi trả ta về lại cung điện cũng được, ta sẽ không sao đâu…”
Thứ mà tôi vừa chứng kiến là gì thế này? Tại sao thằng bé này lại có thể dễ thương và lịch thiệp đến thế được cơ chứ? Liệu tôi có thể xem đây là một chút hy vọng cho tương lai được không?! Để xem nào… Đứa trẻ mỏng manh trước mặt tôi đang run rẩy không ngừng vì sợ hãi, vì thế nên tôi đã cố gắng dùng hết sức bình sinh để cố nói chuyện một cách thân thiện và dịu dàng nhất có thể để an ủi thằng bé.
“Thật nực cười. Bộ trông ta giống người sẽ gặp rắc rối chỉ vì một đứa nhóc như cậu thôi sao? Mà cậu nói muốn đi là đi đâu? Cậu chẳng còn nơi nào để đi nữa đâu!” “…!”
Không biết bằng một thế lực nào, mà tự dưng thằng bé bắt đầu khóc òa lên. …Ôi trời ơi, chẳng lẽ nói như thế này cũng không được nữa sao? !
NHIỆM VỤ sinh tồn trong thế giới nơi tôi trọng sinh vào đã bắt